Vẫn còn một nỗi nhớ ở lại ...
Thời gian cứ trôi, và ta cứ mãi nhớ về một người, người đã đặt chân vào cuộc đời ta, gieo dắt những kỉ niệm, rồi bước đi để lại một vết hằn sâu đậm trong trái tim ta.
Ta tự nhủ rằng sẽ quên đi người ấy, rằng sẽ yêu một người mới để có một tình yêu đẹp hơn cái tình yêu đáng quên ấy, nhưng rồi trong một đêm mưa, ta lại hờn trách, oán hận những vết thương mà ta phải chịu đựng. Ta một mình gặm nhấm vết thương đó khiến nó càng ngày càng sâu hơn.
“Ta từng được biết thế nào là yêu thương, ta từng chờ một cơn mưa để được che ô cho người đó khỏi ướt, nhưng rồi chính cơn mưa đã mang họ đi và không bao giờ trở lại”
“Ta từng nhớ một buổi chiều đầy gió và nắng vàng, ta chạy rong ruổi trên cánh đồng dài bất tận để lắng nghe tiếng gió đang vi vu bên tai”
“Ta từng chẳng thể quên những buổi tối sánh vai trên con phố, thưởng thức hương vị ngọt ngào của tình yêu”
Nỗi nhớ, là thứ thật khó làm chủ, khi thoáng qua, khi lại cồn cào da diết, khi làm ta mỉm cười, khi lại khiến ta rơi nước mắt, có khi ta chẳng biết nỗi nhớ dành cho điều gì, có khi ta lại thấy rõ nỗi nhớ qua ánh mắt, giọng nói và những kỉ niệm xưa cũ. Đôi khi, nỗi nhớ ngập tràn tâm trí ta, khiến ta cảm thấy quá cô độc, nhỏ bé, yếu ớt, và phải cố đi tìm những rung động mới để nhắc nhở rằng mình vẫn còn đủ mạnh mẽ...
Ta tự nhủ rằng sẽ quên đi người ấy, rằng sẽ yêu một người mới để có một tình yêu đẹp hơn cái tình yêu đáng quên ấy, nhưng rồi trong một đêm mưa, ta lại hờn trách, oán hận những vết thương mà ta phải chịu đựng. Ta một mình gặm nhấm vết thương đó khiến nó càng ngày càng sâu hơn.
“Ta từng được biết thế nào là yêu thương, ta từng chờ một cơn mưa để được che ô cho người đó khỏi ướt, nhưng rồi chính cơn mưa đã mang họ đi và không bao giờ trở lại”
“Ta từng nhớ một buổi chiều đầy gió và nắng vàng, ta chạy rong ruổi trên cánh đồng dài bất tận để lắng nghe tiếng gió đang vi vu bên tai”
“Ta từng chẳng thể quên những buổi tối sánh vai trên con phố, thưởng thức hương vị ngọt ngào của tình yêu”
Nỗi nhớ, là thứ thật khó làm chủ, khi thoáng qua, khi lại cồn cào da diết, khi làm ta mỉm cười, khi lại khiến ta rơi nước mắt, có khi ta chẳng biết nỗi nhớ dành cho điều gì, có khi ta lại thấy rõ nỗi nhớ qua ánh mắt, giọng nói và những kỉ niệm xưa cũ. Đôi khi, nỗi nhớ ngập tràn tâm trí ta, khiến ta cảm thấy quá cô độc, nhỏ bé, yếu ớt, và phải cố đi tìm những rung động mới để nhắc nhở rằng mình vẫn còn đủ mạnh mẽ...